BÀI DỰ THI “EM MƠ LÀM CÔ DÂU” CỦA THÍ SINH TRỊNH THÚY VY “CÔ DÂU, CHÚ RỂ LÀM BỂ BÌNH BÔNG”

BÀI DỰ THI “EM MƠ LÀM CÔ DÂU” CỦA THÍ SINH TRỊNH THÚY VY “CÔ DÂU, CHÚ RỂ LÀM BỂ BÌNH BÔNG”

Từ nhỏ, đã thuộc bài đồng ca này. Đọc đi đọc lại, nhưng không mảy may suy nghĩ nhiều. Lúc đó, trong tiềm thức của tôi, hai tiếng “Cô dâu” gợi đến trong tâm trí những hình ảnh mập mờ, nhưng cụ thể. Một người phụ nữ, rất đẹp, trên đầu luôn gắn chiếc mạng trắng che đi nửa khuôn mặt, tay cầm đóa hoa hồng đỏ rực, nụ cười nở trên môi và luôn luôn là một chiếc váy trắng, nhiều tầng, xòe ra lộng lẫy.
Bây giờ đã 19 tuổi, nhưng so với cái thời ngày nào cũng toe toét đọc mẫu đồng ca kia thì hình ảnh về người con gái trong ngày trọng đại của cuộc đời, trong tôi vẫn không khác nhau gì mấy. Vẫn mơ hồ, chung nhất. Cũng đúng thôi, tôi không nghĩ nhiều được.
Hoặc, có quá nhiều việc hiện giờ khiến tôi phải suy nghĩ, hoặc, nó quá xa vời với tôi. Thật sự là đường đột khi một cô gái 19 tuổi, chưa một lần có bạn trai lại hay đoái hoài đến chuyện cưới hỏi. Vậy là tôi, cùng với cái tưởng tượng sơ xài đó, bị lãng quên.
Có những giả sử:
– Giả sử tôi không hẹn hò.
– Giả sử tôi mãi không tìm được người mình thích.
– Giả sử tôi không kết hôn, không đi đến lễ đường.
– Giả sử tôi không tổ chức lễ cưới mà chỉ đăng ký kết hôn.
Thì tôi mãi sẽ không bận tâm hay tưởng tượng nhiều hơn về hai tiếng “Cô dâu” nữa.
Nhưng không nghĩ cũng không đồng nghĩa với việc, tôi không mong muốn nó đến. Mà ngược lại, tôi luôn luôn mong rằng, một ngày nào đó, vào thời điểm tốt nhất, tôi sẽ được trang điểm tỉ mỉ, làm kiểu tóc duyên dáng, mang vào chân đôi giày cao gót và khoác lên người chiếc sơ-rê trắng như sương sớm ban mai. Đó là cái Tôi-đẹp-nhất. Đó là cái tôi mong muốn nhất. Chẳng phải đó là ước muốn của bao người thiếu nữ sao? Tôi không ngoài họ. Và luôn thế, nếu có điều kiện, tôi vẫn muốn được thử, dù chỉ một lần cái cảm giác làm cô dâu là như thế nào.
Và không chờ đợi lâu, không tìm kiếm đâu xa, không tốn bất kỳ chi phí nào, tôi tình cờ phát hiện ra một cuộc thi như vậy, một nơi có thể biến những tưởng tượng mơ hồ khi xưa của tôi được rõ ràng và trung thực hơn bao giờ hết.
“ Em mơ làm cô dâu”
Có thể nói lên những cảm nghĩ của mình về hai tiếng “Cô dâu”, được làm tóc, trang điểm, được mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, được một chiếc mạng trắng cài lên đầu. Còn gì vui sướng hơn khi không những vừa được trải nghiệm lại vừa có phần thưởng chứ? Có thể đó là hình ảnh tương lai của tôi chăng. Một cảm giác bồn chồn, hồi hộp, mong đợi ngày thi sẽ đến. Mong mỏi những cảm xúc được thể hiện trên khuôn mặt mình như thế nào khi mặc bộ váy trắng đó. Từng phút từng giây một, nó y như đang mô phỏng cái tôi ở tương lai.
Tôi sẽ trông ra sao nhỉ? Một cô dâu sao? Tôi sẽ có những bức ảnh trong bộ dạng một cô dâu sao?
Đặt nghi vấn cho mọi thứ, tôi cảm thấy mình trở nên thú vị. Và, trí tưởng tượng cứ như thế mà từng nấc một lên cao. Không còn gì hào hứng hơn nữa.
Và trong phút chốc, tôi cảm thấy hạnh phúc, một niềm hạnh phúc đơn phương. Có lẽ ở hiện tại, tôi vẫn chưa biết tình yêu thật sự là như thế nào, hiện tại tôi vẫn chưa tìm được người sẽ cùng tôi bước tiếp những tháng ngày dài trong tương lai, nhưng ít ra, khi được như thế này, được có cơ hội trở thành cô dâu dù chỉ là hình thức đi chăng nữa, tôi cảm thấy mình tự tin, cảm thấy có thể có những suy nghĩ hơi trẻ con và ngớ ngẩn, chẳng hạn:
“Chồng tương lai này, anh có thấy em đẹp không? Anh nên đến đón em sớm nhé, vì cô dâu của anh sẽ như thế này đấy, anh có muốn cưới em hay không?”
“Em là cô dâu như thế đó, anh sẽ cưới em chứ?”
Có thể với nhiều người, cuộc thi này không to tát, nhưng đối với tôi, nó mang một ý nghĩa to lớn. Những bức ảnh, sẽ như một điểm thắc nút, lưu lại những khoảnh khắc tuổi trẻ, những khoảnh khắc xuân thì của tôi, lưu lại một vẻ non trẻ nhất trong con người tôi với ước mơ được trở thành cô dâu thực sự.

RELATED POST
No Comments

Post A Comment